Truyện Sex Chăn rau Ola

Tôi là người khá cổ hủ, tôi nghĩ mạng internet chỉ là những thành phần ảo tung cả chảo chứ chẳng thể tìm đâu ra tri kỷ, ấy mà tôi có một người bạn nữ quen nhau từ thời chơi audition và vẫn còn liên lạc đến nay, có thể nói đây là một người bạn đặc biệt xuyên suốt trong cuộc đời tôi. Nhưng nhân vật chính trong chương này không phải là cô gái đó mà là một cô gái đi ra từ trong những vần thơ của tôi một cách tình cờ và tôi biết đến cô ấy cũng thông qua mạng, chính xác là Ola.

Sài Gòn trưa thật nắng, cái nắng làm cho tâm hồn ta không thể nào vui cười được, nó râm ran trong cơ thể, cào xé tim gan và hơi thở thật thảm hại. Ngồi chán chường trong căn nhà 30m2 chỉ có một mình. Mặc vội chiếc quần lửng và chạy ra đầu hẻm mua chai coca và gói Craven – A về chống chọi với cái thời tiết gàn dở này…vừa nhâm nhi thứ thức uống ngon tuyệt này và tôi ngứa nghề…mở laptop lên tôi nghe một ca khúc yêu thích quen thuộc và click vào Microsoft Word…gõ vội cái tựa đề mà tôi chợt nghĩ ra trong đầu “NẮNG TRƯA”….rít vài hơi thuốc tôi tưởng tượng về một khung cảnh nào đó để có hứng thú làm thơ, một ý tưởng lóe lên và tôi cặm cụi gieo vần….

Anh gặp em nhẹ nhàng một ngày nắng

Tay trong tay dìu nhau nơi quán vắng

Dáng em hiền môi em thật tươi tắn

Trắng trong ngời xinh xắn mắt người ơi!

Tôi có thói quen thích làm thơ vào những khi cảm xúc dâng trào, cũng chỉ xoay quanh đề tài tình yêu muôn thuở. Và tôi post nó vào OLA ME để chia xẻ cho các bạn bè cùng đọc…Đó là vào một buổi tối mát mẻ tôi vào room Sài Gòn như mọi khi, treo status và nghe nhạc thì bỗng gặp BUZZ một cái

– Hi bạn! Hạnh phúc chỉ là lời nói dối mà thôi

….(nói cái quái gì thế nhỉ, tôi suy nghĩ một hồi lâu)

– Bạn đã đọc thơ của tôi à???

– Vâng! Mình đọc thơ của bạn và rất thích nó, hay nhưng lại buồn quá, buồn như ngày buồn nhất của Bảo Thy.

(tôi không thích Bảo Thy cho lắm cũng như cái mớ âm nhạc đấy…)

– Hihi! Cảm ơn bạn đã bớt chút thời gian đọc thơ và chia xẻ cảm xúc cho tôi. Nếu rảnh rỗi hãy thường xuyên đón đọc nhé, biết đâu một ngày tôi sẽ làm một bài thơ tặng bạn đấy! (chỉ chém gió nhất thời vậy thôi)

– Ah mà bạn này! Cái bài “Nắng trưa” bạn làm cho ai đấy, đọc cũng thấy hay đấy…

– Tôi viết cho một người tình….trong tương lai.

– Hihi! Ghê gớm thật, mới tí tuổi mà đã biết người tình rồi ah.

– Thế bạn bao nhiêu tuổi rồi hả cô bé kia!

– Mình được hơn 20 tuổi rồi! Và mình tên là L, còn bạn???

– Tôi lớn hơn bạn một tuổi, tôi tên T. Rất vui được làm quen với bạn (chỉ chém gió vậy thôi chứ thật sự tôi và cô bé đấy bằng tuổi nhau)

Thế là cả hai nói chuyện say sưa về đủ thứ trên trời dưới đất và cả về những vần thơ của tôi, phải nói cô bé khá là hiểu biết…cuộc trò chuyện kết thúc vào nữa đêm và tôi không thể nào xin được sđt của cô bé bởi cái tính lém lỉnh của cô ta. Và cô bé cũng chẳng thèm add nick tôi, ai chơi Ola thì sẽ biết khi đối phương không add nick mình thì bạn chẳng thể nào biết người ta trong trạng thái ONLINE hay INVISIBLE…Gần cả 1 tuần sau tôi không chủ động chat với cô bé nữa…

Hôm đấy là một đêm mưa rã rích, tiếng than thở lẫn chửi bới của những gã thanh niên đặt chân đến cửa nhà trong tình trạng ướt như chuột vì cơn mưa quái ác. Liếc vội ra ngoài sân và không khỏi bắt gặp những hình ảnh của các cô gái trong trang phục “áo dính mưa”, khỏi phải nói, tôi nhìn không chớp mắt. Chiếc áo thun lẫn áo sơ mi dính sát vào cơ thể, ẩn hiện bên trong từng bộ nội y có sức hấp dẫn ghê gớm và đột nhiên tôi há họng vì một em không mặc….áo ngực, 2 núm vú đen in hằn lên cả chiếc ảo mỏng, chắc là em đi ra mua tạp hóa và bị ướt mưa giữa chừng (sau này tôi sẽ kể về em gái này)…bắt đầu tôi cảm thấy khá nóng trong người và làm 1 điếu thuốc cho bình tĩnh…quay mặt vào dán mắt vô chiếc laptop để tránh những hình ảnh gợi dục không mấy lành mạnh kia…Quái lạ! Hôm nay sao chẳng thấy con ma nào online để 888 tí cho vui, tôi buzz liên hồi vào những cái nick không biết đang offline hay là INVISIBLE…BUZZ hết một lượt thì 5ph sau tôi nhận được một cái BUZZ ngược lại…Nick nào đây này, suy nghĩ một hồi và tôi sực nhớ thì ra là cô bé thích thơ của tôi, chúng tôi đã chat vào khoảng 1 tuần trước, tôi vui vẻ và hào hứng hẳn vì thú thật tôi thích nói chuyện với cô bé này…

– Chào em! Lâu rồi không thấy em online

– Đâu có, em thỉnh thoảng vẫn online đấy thôi!

– Em không add nick anh phải không? Thảo nào anh chẳng thấy em online

– Oh hihi em quên mất, em add ngay đây

(mình khá cay cú vì lần đầu có em nói chuyện say sưa với mình mà lại quên add nick)

– Đầu tuần sau em lên DakNong để thăm một số người quen…..

Tính nhẩm trong đầu thì còn vỏn vẹn 3 ngày cô bé ở lại Sài Gòn này, đột nhiên tôi cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối và muốn gặp mặt cô bé này một lần dù chỉ để trò chuyện mà không cần quan tâm xấu hay đẹp, dĩ nhiên cả hai cũng chẳng ai xin hình của nhau. Với tính hóm hỉnh, tôi đã gây ấn tượng và cô bé phần nào tò mò muốn gặp tôi và cô bé hứa ỡm ờ là sẽ gặp tôi trước khi rời cái miền Nam đầy nắng này. Tôi cũng chả biết chắc cô bé có xuống không nhưng vẫn mang trong mình một hy vọng.

Buổi sáng theo như lời hứa hẹn, tôi dậy thật sớm vì thời tiết hôm nay khá dễ chịu, tôi dậy tắm rửa và tận hưởng không khí trong lành, mát dịu. Mãi đến gần 7h30 mới lò mò ra đầu hẻm ăn vội tô hủ tiếu gõ như mọi ngày…đang ăn dở tô hủ tiếu thì có đt vang lên “bố khỉ! Trời đánh tránh bữa ăn, đang ăn ngon lành ai gọi thế này…”

Oh man! SDT của cô bé đêm qua, chắc là xuống thăm mình thật rồi, alo nghe máy cái nào. Tôi giật mình vì cái giọng Nghệ An (trước đó tôi chưa biết quê của cô bé) khá là khó nghe nhưng vì gốc gác của tôi ở Huế nên sau ít giây định thần thì tôi nói chuyện có vẻ trơn tru hơn. Bỏ dở tô hủ tiếu tôi chạy về nhà thay đồ và leo lên con xế độ chạy ra gặp cô bé tại địa điểm XYZ đã hẹn và trong lòng không khỏi hớn hở…

Chạy đến điểm hẹn, tôi không khó nhận biết cô bé vì cô bé đứng một mình so với hàng tá cặp đôi tại nơi đây. Nhưng để chắc ăn cũng móc alo ra gọi cho chắc…tít tít

– Em ah! Anh đến rồi đây

– Thế ạ! Em chẳng thấy anh đâu cả

(nghĩ trong đầu, quái lạ cách nhau có hơn chục mét mà bảo không thấy mình)

– Tôi biết thế và chạy thẳng đến hỏi thăm :”Em có phải tên L không, a là T đây”

Cô bé mắt chữ A miệng chữ O : “anh đây ạ! Em chào anh, hihi”

Không để phí phạm thời gian, tôi mời em lên xe và đến một quán café tôi thích, thật yên tĩnh và dễ trò chuyện. Đặt chân vào quán café, tôi lịch sự kéo ghế mời em ngồi và gọi thức uống.

– Anh nghĩ em là người giữ đúng lời hứa đấy.

– Anh quá khen! Em vốn là người trọng chữ tín mà, vì thế em đã bắt xe bus lên gặp anh đấy.

Tôi xin giới thiệu sơ về cô bé này, quê Nghệ An, ra Đồng Nai thực tập và học ở Huế, cô bé cao khoảng m6 và ấn tượng đầu tiên là gương mặt khá lanh lợi nhưng với những năm trải đời sớm thì tôi nhận thấy cô bé này cũng không phải thuộc dạng tiểu thư mà có lẽ cũng đã va chạm với cuộc đời ít nhiều.

Trời hôm nay nhạt nắng, tôi và em trò chuyện khá cởi mở và từng câu chuyện cứ trôi dần, trôi dần…đó là một TRƯA NẮNG

Từng câu chuyện trôi chảy mãi chẳng ngơi

Gần nơi đây trôi biệt tận chân trời

Nét xuân ngời trong em thật phơi phới

Em khẽ cười cất tiếng với niềm vui.

Sở dĩ tôi nói rằng cô bé đi ra từ trong vần thơ của tôi là vì bài thơ này tôi làm trước, và cô bé đến với tôi vào một ngày như thế, thật trùng hợp và tình cờ, tôi lại càng thấy yêu những vần thơ của mình hơn bao giờ hết.

– Nhưng mà anh này! Anh có biết tại sao em bất ngờ không? Em tưởng tượng một người thích làm thơ và lãng mạn như anh sẽ trông hơi gầy và thư sinh nhưng khi gặp anh thì em thấy anh chẳng giống như trong tưởng tượng chút nào cả.

– Nhìn bụi bặm và phong trần lắm phải không?

– Vâng! Hihi…cô bé cười bẽn lẽn thè lưỡi đáp lại.

– Anh vốn là người mâu thuẫn mà, nhìn anh thì ai mà bảo anh hiền lành cơ chứ, họ còn chả thèm tin anh là sinh viên.

– Hiền hay không hiền thì phải tìm hiểu mới biết anh ạ.

– Thế em muốn tìm hiểu kiểu gì đây???…với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi.

Chẳng hiểu sao tôi thấy cô bé rất có duyên và có lẽ cái chất giọng đấy lại làm tôi nhớ đến nguồn cội của mình…Cố đô Huế, cái gốc gác miền trung in sâu trong dòng máu của tôi. Tôi trò chuyện đầy cỡi mở và cũng chẳng nghĩ đến một âm mưu nào khác, chỉ đơn giản là có một cô bé để tâm tình.

Giờ mọi thứ là dĩ vãng sầu nguôi

Để cho anh khẽ thấy thoáng hương mùi

Vương trên tóc hay trên từng sợi nắng

Mà nghĩ mãi chẳng biết đến từ đâu.

Để cảm xúc đến từng chữ từng câu

Lấp đi hết niềm phiền muộn u sầu

Và bao nhiêu nỗi lòng mình chôn dấu

Lòng tự hỏi rằng người có biết chăng?

Cốc nước vừa cạn cũng đã đến gần trưa, cái nắng rõ to và tôi ngao ngán nhìn ra sân, từng đám lá khô như muốn bốc cháy dưới cái nắng gay gắt, không khí như đặc quánh lại. Tôi nhíu mày “nắng gắt thế này, anh phải nghĩ ra một chương trình dài tập đến chiều mới cho em về được đấy nhé”

– Hôm nay em là khách mà, anh cứ tiếp đãi thoải mái, em dễ nuôi lắm…nói rồi cô bé nhoẽn miệng cười.

Chỉ còn vài tiếng đồng hồ, định bụng dẫn cô bé đi ăn và đi đâu đó tránh cái nóng…Thiên thời, địa lợi, nhân hòa có lẽ trời giúp nên tôi khá suôn sẻ trong việc tìm quán ăn vì tôi không rành khu này cho lắm…ăn vội 2 tô phở và uống nước, lại tiếp tục trò chuyện rôm rã. Sau khi đã no nê và vui vẻ, tôi định bụng chương trình tiếp theo còn gì nữa ngoài việc kiếm một cái KS để nghỉ ngơi. Vì không phải chuyên gia chăn gái nên tôi rất gà trong cái khoản đưa các em vào KS.

Chở em đi vòng vòng trong cái nắng thiêu đốt, tôi lại không mang áo khoác, cái nắng cháy đến tận xương. Đi ngang qua một khách sạn khá đẹp tôi nói giả lãng: “anh chở em vào một nơi em có dám vào không?”

– Chỗ nào hả anh?…cô bé nói với giọng rõ to và ngờ vực.

Thế là thằng chết nhát như tôi không biết nói gì hơn và lại cứ thế cắm đầu chạy thêm 1 vòng giữa cái nắng điên cuồng này, đến khi quay lại cái KS đấy thì tôi không thể giữ bình tĩnh và cứ thế lũi thẳng vào…dò xem động thái cô bé thì tôi thấy không phản ứng.

(…quái lạ! Sao con bé nó không phản ứng gì nhĩ, hay là quen quá với việc này rồi)

Tôi cũng giả tỉnh tự tin lấy chìa khóa và dẫn cô bé vào phòng. Tắm rửa xong xuôi tôi xài chiêu cũ, mặc độc mỗi chiếc quần jean để khoe cơ thể vạm vỡ của mình, thoáng thấy cô bé nhìn vào cơ thể mình, tôi cười thầm trong bụng…”thích rồi hả em”

Sau khi tắm rửa kĩ càng và không quên lau chùi súng ống, tôi eo vào chăn đánh một giấc như là mình vào đây chỉ với mục đích ngủ trưa…đơn thuần. Cô bé vào tắm và trong đầu tôi nghĩ ra bao nhiêu là kế hoạch để mang nàng đến cõi thiên thai. Cô bé vào tắm và trở ra dĩ nhiên với nguyên một bộ đồ chứ chẳng phải là chiếc khăn tắm quấn ngang như tôi mong muốn. Tôi giả đò ngủ và mắt mở hé, tôi thấy khi cô bé chui vào chăn thì rùng mình, tôi hỏi:

– Em lạnh lắm ah!

– Uh lạnh thật nhưng sao chui vào chăn ấm thế này

– Hơi của anh tỏa ra nãy giờ đấy chứ chả có cái lò sưởi nào đâu em ạ!…tôi cười với cặp mắt có phần dâm đãng.

Cô bé không nói gì, thoáng thấy ngại ngùng quay đi và vờ xem TV.

Dĩ nhiên tôi nằm đó và nghĩ ra hàng loạt động tác hòng đạt được mục đích, nào là cạ chân nhưng bất thành vì cô bé phản ứng lại. Tôi chán quá lăn ra ngủ nhưng cái gì thế này, tiếng tim đập thình thịch, tôi sờ lên ngực mình “ồ không! Nó vẫn đập rất chậm rãi”, tôi hiểu ngay ra vấn đề, cô bé đang rất hồi hộp và tim đập mạnh đến mức tôi cảm nhận được

“hóa ra là em cũng rạo rực rồi đấy ah” suy nghĩ vỡn quanh trong đầu và tôi cảm thấy mạnh dạn hơn.

Xích lại gần lân la trò chuyện trên trời dưới biển, rồi đến cái vén tóc, nắm tay…đến tự bao giờ thì tôi đã đưa cánh tay khép hờ lên ngực em, thoáng thấy tim em đập càng mạnh hơn nữa, lúc này tim tôi cũng rộn rã không kém.

– Em ah! Nếu được trở thành quá khứ,hiện tại và tương lai của anh, em sẽ chọn cái gì?

– Em chọn cả 3 anh ạ…nói rồi cô bé không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.

– Hiện tại là em đang ở cạnh anh. Nếu ngày mai ta còn gặp nhau thì hôm nay là quá khứ…và ngày mai đấy tồn tại em sẽ là tương lai của anh. Vậy em cho anh cái hiện tại đi…tôi nói đầy ẩn ý

– Thế chẳng phải em đang là hiện tại của anh đấy sao.

– Em hiểu ý anh muốn nói gì mà, “em đã bao giờ ngủ với đàn ông chưa”…(tôi cũng chả hiểu sao mình hỏi cái câu này)

Cô bé cuối gằm mặt xuống và cười nhoẽn miệng. Tôi chớp ngay cơ hội nắm chặt tay em và đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy…môi em mềm mại và còn vương vấn mùi COOL AIR thật dễ chịu…mặt tôi nóng ran và tôi biết cái cơ thể của tôi nóng hơn bao giờ hết…tôi ôm lấy em như ôm lấy một người yêu, đôi tay nâng niu gương mặt khả ái của em. Dứt nhau ra tôi nở một nụ cười với em:

– Cuộc đời đó, có bao lâu, mà hững hờ…

Nói đoạn tôi ôm lấy em và hôn nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Tay tôi bắt đầu hoạt động, tôi biết cái lợi thế của đôi bàn tay lúc nào cũng nóng như lửa của mình, xoa đến đâu, từng lớp da nổi gai ốc hẳn lên…và với những kỹ thuật làm tình tôi học hỏi bấy lâu nay, kết quả nhận được là…hơi thở nặng nhọc của em. Cũng đã hơn 1 tháng tôi không được gần gũi với đàn bà, tôi nồng nhiệt hơn bao giờ hết, mạnh dạn đi từng đường lưỡi và đôi bàn tay khéo léo, tôi làm tròn bổn phận của một người đàn ông trên giường…em rên xiết và cong người hưởng ứng…tôi bàn tay không còn ái ngại mà nắm chặt lấy đầu tôi…miệng thốt lên những lời vô nghĩa…..”anh ơi!….” và tôi càng bất ngờ hơn khi em đáp trả lại cũng nồng nhiệt không kém, em lật ngữa tôi ra.

“ôi gặp trúng thứ dữ rồi”…tôi phì cười trong suy nghĩ.

Và tôi nằm đấy hưởng thụ, cũng là từng đường lưỡi ướt át và những cái vuốt ve có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải ngây ngất, em làm tình điêu luyện nhưng thật tình cảm…và đã lâu rồi tôi mới lại được BLOW JOB, vâng và lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là “đá bi”, tôi tê tái và từng đợt gai ốc nổi lên…cổ họng cũng bắt đầu phát ra những tiếng kêu trong vô thức, tôi đã bị em diều vào cõi hoang lạc, nơi dục vọng có thể khiến ta quên đi bản thân mình. Khi đôi môi gợi cảm không chút son môi của em đến gần gốc dương vật, em khẽ thoáng trầm ngâm và tôi mạnh dạn nói

– Hãy cho anh những gì em có! Tôi tự tin vì vùng kín luôn được chăm chút và tỉa tót cẩn thận…

Cái tôi được nhận là một nụ cười dâm đãng nhưng rất riêng của em, và em không để tôi phải chờ lâu, cặp môi kia đã bao trọn lấy sự cương cứng của tôi, hắt trong cổ họng ra một tiếng thở dài, tôi thả lõng người…nhẹ nhàng lướt theo từng đợt cảm xúc trào dâng trong thể xác, và tôi đã tiếp nhận em như một…TÌNH NHÂN.

Xác thịt hòa lẫn vào nhau, nhờ khứu giác khá thính nên tôi ngửi được một cái mùi hấp dẫn và rạo rực vô cùng “rejoice? Dove? Tất cả đều không phải, đây là mùi cơ thể mà đúng hơn cả là mùi của một người đàn bà, nó được điểm xuyến thêm những giọt mồ hôi của tôi” cái thứ mùi mà tôi đang ngửi giờ đây là mùi của dục vọng, ngây ngất và đê mê đến ngọt lòng. Tôi làm tình nồng nhiệt hơn bao giờ hết, đầy đủ các tư thế và tôi cảm nhận em cũng đã không gần đàn ông một thời gian, cái cách em đáp trả tôi làm tôi phải kinh ngạc…từng cử chỉ vuốt ve, từng ánh mắt nhìn của em thật đầm thắm…đôi môi gợi cảm của em thi thoảng lại mím lại như tỏ vẻ ngượng ngùng chỉ làm cho lửa tình của tôi bốc lên đến tận đầu…dạo hết các bài vở của những giống đực và giống cái, tôi đi tìm đường vào em…nơi vùng cấm linh thiêng cho những cảm xúc thể xác được thăng hoa…

Tôi dừng lại một chút, vén tóc em và hôn lên má em

– Anh ah! Anh nói câu “cuộc đời đó, có bao lâu, mà hững hờ…” là gì vậy

– Đấy là một câu hát trong bài hát anh yêu thích và nó cũng là phong cách sống của anh. Đời mấy ai trọn vẹn, hãy sống hết mình cho nó, anh và em hôm nay hãy nồng nhiệt như lần cuối mình được bên nhau em nhé…đoạn nói xong tôi lại xoa dịu gương mặt và nhìn thẳng vào mắt em…

Em ngỡ ngàng và nhắm mắt lại, đôi môi hơi chun lên và tôi hiểu tôi phải làm gì…môi tìm môi…em chuyển động cả cơ thể của mình như để báo hiệu tôi rằng em đã đạt đến sự kích thích cao độ và sẳn sàng chìm vào dòng sông đê mê. Bằng cái chất giọng ấm áp của miền trung, em nói lên một câu nói mà đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên được:

– Anh ơi! Anh đánh thức mọi giác quan của em lên rồi…

Những lời có cánh và hơi sến như vậy, là lần đầu tiên tôi được nghe từ một người con gái. Vì bản chất nghệ sĩ trong mình nên tôi tiếp nhận những câu nói như vậy một cách vô cùng hứng thú và thật đồng điệu với tâm hồn mình

– Cảm ơn thượng đế cho em và anh những giác quan để cảm nhận được một điều tuyệt vời trên chiếc giường này. Nào em! Mình cùng tím đến đỉnh cao của hoan lạc nhé…

Tôi tìm đến em một cách nhanh chóng, cả cơ thể em run lên, em hít một hơi thật sâu và bật thành tiếng “Ah…..”

Dành cho em cái nhìn đầy thích thú, tôi chăm chú quan sát biểu hiện của em và nhịp nhàng với những động tác của mình. Cảm thấy thật thích thú vì những trò tôi sáng kiến ra áp dụng với em khá hiệu quả và em không hề cảm thấy đau…tôi ân cần hỏi han cảm xúc của em khi đang ân ái

– Em đang đi đến đâu vậy?

– Em cảm thấy như đang ở trước một cánh đồng đẹp! Vẫn còn đang hăng hái và chuẩn bị bước cho đến được bờ bên kia, anh dìu em sang nhé…

Không cần phải nói nhìu, tôi thể hiện ngay lập tức, từng động tác cường độ khi thì nhẹ nhàng lúc thì mạnh mẽ, 9 cạn 1 sâu được áp dụng đều đặn…2 má em lúc này hây hây đỏ nhìn thật gợi tình…tôi tránh nhìn vào nó vì một phần sợ cơn hưng phấn sẽ đến nhanh…cứ thế tôi đều đặn và lần lượt chuyển sang những tư thế khác nhau…khi đã cảm thấy có phần mỏi cơ…tôi thích thú dừng lại để hỏi han em, cũng như có thời gian được quan sát gương mặt ấy, một nét hoang dã nhưng vẫn không đánh mất sự đầm thắm của một người phụ nữ, em không hề trang điểm, một cô gái mộc mạc đến chân tình.

– Anh thấy thật tuyệt vời em ạ!

– Chàng thi sĩ! Bây giờ em có thể gọi anh là chàng thi sĩ của em không ạ?

– Hãy cứ xem anh là bất cứ gì nếu em muốn

– Anh dìu em đi theo từng cung bậc cảm xúc, em không thể dấu cảm xúc nhưng em thích cơ thể của anh thật đấy…

Trong cách cư xử và nói chuyện, cô bé rất biết lấy lòng người khác, tôi cũng là người như vậy nhưng không thể không thích thú trước câu nói của em.

– Em cũng tuyệt vời lắm, anh thích cách em hòa nhịp cùng anh, không giới hạn, không luật lệ nhưng em vẫn giữ lại một nét gì đó rất riêng của em.

Dứt lời tôi tiếp tục hành trình đến vùng miền hoan lạc, những tiếng rên siết tràn ngập căn phòng và những âm thanh của nhục dục…tất cả mang một màu hồng…vừa rộn rã nhưng cũng lắng động…mặc cho dòng đời bên ngoài đang biến chuyển không ngừng theo cái quy luật của nó…chẳng quan tâm nữa! Tôi đang…làm tình

Những giây phút cuối cùng trước khi tôi trút từng giọt tinh binh đầy chiếc bao, từng ngón tay em bấu mạnh vào lưng tôi hằn lên những vết, minh chứng cho cuộc giao hoan đầy phấn khích này. Nằm cạnh em, tôi vuốt ve và trò chuyện với em không ngừng, tôi rất thích nói chuyện với em, bất cứ chủ đề nào em cũng hưởng ứng theo tôi được

– Cảm ơn anh rất nhiều! Em rất sợ những khoản lặng khi mà nhục dục đã được thỏa mãn giữa hai người, nó thật nhàm chán. Em rất thích được trò chuyện cùng anh.

Dành cho em một nụ hôn vào trán

– Đừng cảm ơn anh! Hãy cảm ơn cuộc đời đã mang ta đến với nhau, tuy vài giờ trước ta là những người xa lạ nhưng giờ thì khoản cách ấy được thu hẹp đáng kể rồi…người tình của anh.

Em sững sờ nhìn tôi nhưng em cũng hiểu, đã trải qua cái tuổi trẻ con nên em cũng hiểu ý nghĩa hai chữ “người tình”.Tôi biết em mong chờ ở tôi nhiều hơn thế.

– Vâng ạ! Người tình của em.

Và chúng tôi xem nhau như tình nhân, tất cả những gì chúng tôi có là tình yêu, sự quan tâm, chia xẻ…của một tình nhân.

Hai con người đi bên cạnh nhau nhưng không bao giờ có một điểm dừng.

– Nếu quan niệm về một tình nhân là như thế này, em xin chấp nhận làm người tình của anh. Anh đã cho em thật nhiều, chưa từng ai mang đến cho em nhiều nụ cười và….cả thỏa mãn thể xác thế này.

Chúng tôi tâm sự và tôi nghe về cuộc chia ly tình ái đầy nước mắt của em. Nó đau xót cho số phận như những cô gái trong truyện “Yesterday” hoặc là truyện “truyện ngày xưa giờ mới dám thổ lộ”.

– Còn về cuộc đời anh thì sao?

– Hạnh phúc đi ta cũng chẳng thể níu kéo. Khổ đau có đến thì cũng chẳng thể hắt hủi nó…tôi cười.

Em rất thông minh và hiểu câu nói của tôi…em vuốt ve tôi và nói:

– Anh cho em ngồi vào lòng anh nhé.

Tôi giang rộng vòng tay ra và đón nhận, tôi ôm em từ đằng sau, cảm nhận cái mùi hương tuyệt vời và tôi hát ngân nga vài câu hát quen thuộc:

“Ngày vừa xinh, cho mắt em hiền, cho câu ca ngọt tiếng….”

Hát xong bài hát, trong đầu tôi lại hiện về bốn câu thơ cuối của bài “Nắng Trưa” do tôi sáng tác

Này em nghe ngoài hiên từng giọt nắng

Hắt khắp nơi xóa dấu viết sầu giăng

Để cho ta được trôi về miền vắng

Khúc ái ân hoan ca người dành tặng.

– Anh đưa em về nhé!…tôi nói với L

– Chở về nơi em ở cơ ạ?…cô bé mở to mắt

– Đúng vậy! Anh sẽ chở em về nơi em đã bắt đầu cuộc hành trình lên gặp anh, em xứng đáng để anh bỏ công sức ra.

Từ trong thâm tâm tôi tự lúc nào cảm thấy quý mến sự chân tình của cô bé và tôi nghĩ ra rằng mình cần phải làm một điều gì đó để đáp lại tấm thịnh tình. Tôi không ngại quảng đường vì nó cũng chỉ tầm 10km với tôi thì không có gì là quá xa. Cả hai rong ruỗi trên chiếc xe, con chiến mã hôm nay của tôi lại cưỡi thêm một người bạn, đúng hơn là một người tình. Từng lọn gió mát lạnh lùa vào từng ngõ ngách của da thịt, cảm giác thật khoan khoái và thoáng đãng, tôi cảm thấy mình thật tự do và cũng đã lâu lắm rồi tôi mới lại có dịp ngẫng mặt lên mà ngắm nhìn trời mây. Hôm nay mây đều từng đám, trời trong xanh chỉ còn vài giọt nắng cuối chiều…tôi chạy với vận tốc khá nhanh và thấy em run khẽ…với lấy bàn tay nóng ấm của mình tôi đặt lên tay em kéo sát vào lòng mình để san xẻ phần hơi ấm.

– Hiện tại thì anh không cần một người yêu, anh cũng chán cái cảnh tình một đêm, cô độc và trống trãi…có lẽ thật may mắn khi anh gặp được em. Chưa có người con gái nào làm cho anh thích trò chuyện như vậy. Và đột nhiên anh gọi em là người tình…ngay cả định nghĩa về mối quan hệ giữa anh và em cũng là do trong một khoảnh khắc anh tự nói ra không hề suy nghĩ…Có lẽ anh cần một người tình đúng nghĩa em ạ.

– Em biết em có thể chỉ là cô gái qua đời anh một lần, nhưng cách anh đối xử với em thật không thể nào quên. Anh có nhất thiết phải ân cần, mặn nồng với một người con gái qua đường như em hay không?

– Không luật lệ, không giới hạn, không ràng buộc, em nhớ chứ? Là anh đó…đừng bao giờ cho rằng mình hèn thấp hay tự mang mình lên vị thứ cao.

Cô bé hiểu hết những lời tôi nói và áp chặt má vào lưng tôi, cảm nhận được cái hơi nóng râm ran từ gò má, tôi đoán cô bé đang có một chút dao động về tâm hồn. Đột nhiên tôi nắm tay cô bé để lên môi mình, trao một nụ hôn nhẹ nhàng, tôi sưỡi ấm bàn tay bằng một cái hà hơi…thoáng thấy cô bé rùng mình.

Và L ôm chầm lấy tôi, một sự gục ngã của phái yếu, em đã phải gồng mình trước bao nhiêu biến cố của cuộc đời này, tình ái và bao nỗi lo vật chất, học hành. Em tự tạo cho em một vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ, một sự bền bỉ để chịu đựng bao cam go…nhưng ngày hôm nay, em…là của anh L à!

Hãy xuôi theo vòng tay anh, tìm về chút hơi ấm của hai trái tim cô đơn lạc hướng trong cái cõi trần tục này. Như những chú chim mang những vết thương đã liền sẹo, chúng tôi mang lại cho nhau sự ấm áp, cái tình cảm không đầu không đuôi…và tôi cảm giác như trong tim đã vui trở lại…TÔI…ĐÃ YÊU….một tình yêu dành cho một người tình nhân.

Khoảng thời gian thật quá ngắn ngũi và tôi cũng không khỏi hoài nghi về cảm xúc của mình. Nhưng tôi cho phép mình làm như vậy, dẫu sao thì nó có là thật hay giả cũng không cần quan tâm…hiện tại trên đoạn đường này, tôi mang sau lưng một hình bóng, một trái tim đồng điệu để lấp vơi đi những khoảng trống trong tôi…một sự ưu ái chứ không phải là một vị trí thay thế.

Em chẳng nói chẳng rằng, cứ lặng lẽ áp chặt má vào vai tôi và từng làn hơi thở của em được tôi cảm nhận rất rõ rệch, có chút gì đó rộn ràng như mùa xuân và cái buồn heo hắt của mùa thu.

– Em đang nhắm mắt hay mở mắt… – tôi hỏi

– Khi cất đi một giác quan thì mọi giác quan còn lại sẽ hoạt động tốt hơn…em đang làm như vậy.

Cứ nhắm mắt và cười khẽ bình yên em nhé, hãy là chú chim non dưới bờ vai rộng của anh. Dẫu cho anh có là một gã thợ sằn hèn hạ chỉ hòng chiếm đoạt những chú chim trong bầu trời tự do, thì hôm nay anh xin dừng bước vì em.Có ai thấu hiểu rằng nỗi lòng của những kẻ đi săn, cũng có những khoảng lặng và sự yếu đuối, cái sầu thảm đến não ruột, nó cứ ám ảnh lấy bản thân ta.

Anh không quan tâm em là ai, em đến từ đâu và em đã làm những gì, miễn là anh yêu em…anh cũng chả cần quan tâm về cái định nghĩa tình yêu anh đang có, chỉ cần trái tim anh cảm thấy những niềm vui tích cực là anh mãn nguyện rồi.

Tôi sinh ra trong một gia đình nề nếp và phong kiến, đặt nặng tư tưởng lễ giáo và cả trong chuyện yêu đương tôi cũng vô cùng nghiêm túc về vấn đề thanh mai – trúc mã…ấy mà bao năm vào Sài Gòn, bản tính hoang dã và tự do của tôi dần được lộ rõ hơn…thật buồn cười, tôi yêu một người tôi đã gặp cách đây vài giờ đồng hồ ư?…Ồ vậy thì có làm sao, chẳng phải cái tình cảm ấy đang làm tôi vui sao hay đơn giản là vì cơn đói tình của tôi đã được thỏa mãn???

Không! Những gì em dành cho tôi nhiều hơn thế, vượt qua khỏi phạm vi của sự thỏa mãn thể xác. Em mang lại cho tôi sự tươi mới về tâm hồn, giúp tôi thể hiện và tìm lại con người vốn có của mình, một thằng với dáng vẻ cô hồn nhưng tâm hồn đầy sự lãng mạn và mộng mơ.

Kia là nơi cô bé đang ở, đoạn gần ngã 3 Vũng Tàu, tôi chầm chậm ghé vào quán nước để giải khát và nói chuyện đôi ba lời chia tay em quay lại Sài Gòn. Những tiếng cười chưa bao giờ tắt và bây giờ nó cũng vậy, chúng tôi lại cười nói như một đôi bạn trẻ đầy nhiệt huyết với dáng vẻ ấy, khó ai biết chúng tôi vừa làm tình thật mãnh liệt biết bao.

Tôi chia tay em trong sự luyến tiếc và niềm vui ngây ngất…cái ấn tượng về em lớn nhất là một cô gái vô cùng lễ phép, giọng nói ngọt ngào nhưng đoan trang, chẳng phóng túng hay cái liếc mắt đưa tình ướt át. Tôi lại thích những cô gái dày dạn sương gió và em là người như vậy.

Dắt xe vào nhà lúc này cũng đã hơn 10h tối, ăn vội qua loa và leo lên giường kết thúc sớm một ngày. Tôi thiếp đi lúc nào không hay, và trong cơn mê đó tôi vẫn còn nhớ rằng….ngày mai là sinh nhật của L.

Sáng ngày hôm sau là ngày tôi phải thi một môn học khá quan trọng nhưng tôi cũng đã chuẩn bị từ trước nên đi thi khá tự tin dù ngày hôm qua đã dành trọn cho em. Bước ra khỏi phòng thi tôi lại nghĩ về L…giờ này em thế nào. Tôi kìm nén cảm xúc và không thực hiện một cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.

Đến tối khoảng 7h tôi chạy thẳng xuống ngã 3 vùng Tàu. Tối nay trời mưa và tôi đã dành 30 phút suy nghĩ có nên bỏ công sức ra để đi từng đấy đoạn đường với mục đích gặp người con gái ấy không? Sau một hồi hút hai điếu thuốc, tôi vứt vội tàn thuốc vào màn mưa và mặc áo mưa, nổ máy rồ ga vút đi trong làn mưa lạnh giá, tôi đã quá quen với kiểu thời tiết này…Trên đường đi khá nguy hiểm vì xe cộ hoảng loạn, tôi cầm chắc tay lái, mông lung trong suy nghĩ “tôi đang làm gì thế này! Đầm mình trong cơn mưa, tôi đi tìm một hình bóng, đã bao lâu rồi tôi chẳng có được cái dũng khí ấy, nói cách khác là sự nhiệt tình với một người con gái…Sao chẳng phải là cái phủi tay sau khi đã lên giường với một người đàn bà như mọi lần…

Đang suy nghĩ thì tôi hoảng hồn vì một chiếc xe chạy ngang mặt, trời mưa thì khó mà khiến người ta đi đàng hoàng được, thắng vội suýt nhào đầu vì tình huống đó…nhưng nỗi bực dọc đó không ngăn tôi tìm đến nơi theo tiếng gọi trái tim. Mưa cứ rơi, tay ga vẫn đều, nơi ấy đang dần hiện ra trước mắt tôi.

Đứng trước nơi con xóm em ở…Tôi móc điện thoại ra

– Em hả! Đang làm gì vậy

– Dạ em đang ở nhà và cho mấy đứa nhóc con cô ăn cơm. Hôm nay trời mưa to anh nhỉ.

– uh lạnh thật đấy! Anh cũng đã ướt nhẹp vì chạy từ Sài Gòn đến tận ngã 3 vũng tàu…tôi nói với giọng tỉnh.

– Ngã 3 Vũng Tàu???…cô bé hỏi lớn với giọng ngạc nhiên.

– Uh! Hôm nay anh đi dự sinh nhật một người bạn…nép bên cạnh mái hiên của một ngôi nhà, tôi trả lời nhẹ nhàng.

– Anh…….! Giọng nói cô bé đứt quãng pha lẫn hoài nghi.

– Thôi mau mau ra đầu ngõ, anh chở em đi dự sinh nhật người bạn đấy.

– Dạ! …cô bé trả lời giọng rưng rưng, cái vui sướng lẫn suy nghĩ mơ hồ, phải chăng anh ấy đến vì sinh nhật của mình.

Và tôi không phải chờ lâu…cô bé bước ra đầu ngõ và dĩ nhiên không thể nhìn thấy tôi. Nép mình trong góc tường tôi quan sát em, em mang một chiếc ô màu xanh nhạt, hôm nay em mặc một chiếc áo thun hồng, chiếc quần jean bụi và đôi giày búp bê, nhìn em thật nhỏ nhắn và đáng yêu. Đứng dưới cơn mưa, em lại nhỏ bé hơn bao giờ hết, vốn dĩ em và anh đều rất nhỏ bé giữa cuộc đời này…kẻ dưới mưa, người trong góc khuất. Nhìn em sao thấy thương hơn bao giờ hết, cái dáng gầy nhỏ nhắn ấy mà lại mạnh mẽ, tưởng chừng như chẳng có gì có thể khuất phục. Men say của thuốc lẫn cái tình cảm rạo rực trong lòng, tôi thưởng thức và gặm nhấm nó như thể đây là lần cuối tôi tìm được em. Điếu thuốc tàn…

Lí do để mang anh đến đây…chính là em – Tôi mỉm cười trong đầu.

Lặng lẽ tiến đến từ đằng sau, mặc cho cơn mưa thấm ướt vai, tôi ôm nhẹ vòng eo của em mà không nói lời nào. Theo phản xạ của em, em đánh rơi mất chiếc dù và hoảng hồn quay lại…bắt gặp được tôi, không thể nói nên lời, em cuối gằm mặt xuống mà ôm lấy tôi…mái tóc này, gương mặt này, và cả vòng tay nhỏ nhắn của em nữa…nó lại quay về với anh rồi…Tôi ôm chầm lấy em dưới màn mưa lấm tấm, tôi đã quên mọi thứ xung quanh mất rồi…chỉ còn hai chúng tôi trong con hẻm vắng với ánh đèn đường lập lòe…

Rời vòng tay em và nhặt chiếc ô lên

– Chúng mình định ôm nhau mãi đến khi nào đây? Kìa, em đang run lên vì lạnh đấy.

– Mặc kệ em! Mưa lạnh lùng để em càng cảm thấy sự ấm áp nơi tình anh. Em chẳng cần biết anh đến đây vì lí do gì nhưng giờ thì anh đã ở gần bên em rồi.

Dìu em lại xe và tôi phóng nhanh, trốn tránh cái màn mưa tuy không to nhưng lạnh lẽo này.

Tìm đến quán café lãng mạn, ấm áp, nơi ngọn nến tôi nói với em

– Em đợi tí nhé! Để anh gọi người bạn mà hôm nay anh muốn mời em đi dự sinh nhật.

Móc điện thoại ra, thay vì ấn phím gọi tôi lại dò tìm trong một folder nào đó, bật vội tấm ảnh tôi đưa cho em

– Đây này! Em đừng ngại khi gặp người ấy nhé…

Cô bé bật cười thành tiếng

– Hihi! Ai mà ngố thế này, trông chẳng giống em chút nào cả anh ơi…

Sau tràng cười là một không khí lại trầm ngâm

– Em thật chẳng dám đòi hỏi anh phải đến thăm em vào một đêm mưa như thế này. Hôm nay là sinh nhật em, nhưng em quên đi sinh nhật là như thế nào từ rất lâu, lâu lắm rồi…từ ngày em lạc mất một gia đình… – Em nói trong giọng nghẹn ngào nhưng không mềm yếu, có lẽ nước mắt đã cạn khô từ lâu.

– Anh cũng vậy, sinh nhật với anh là một ngày như bao ngày khác, cũng chẳng mấy ý nghĩa. Sinh nhật lần cuối cùng của anh là nơi có nhiều bạn bè, cha mẹ, những nụ cười, những vòng tay ấm áp. Còn bây giờ, mọi thứ chẳng được như xưa…và anh xin giữ hai từ “sinh nhật” làm kỷ niệm.

Chúng tôi tâm tình không biết bao lâu…một hồi sau tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại và nói gì đấy với anh phục vụ bàn. Khi trở vào bàn tôi cười mỉm trên môi, đứng cạnh em, tôi đưa vòng tay đón lấy gương mặt em, nhìn thẳng vào cặp mắt ấy…vội trao một nụ hôn ngọt ngào, môi tìm môi, lưỡi quyện vào nhau, tôi trao nhanh viên kẹo ngọt ngào sang môi em như sợ nó tan biến…

Như đã chuẩn bị từ trước, tôi bắt gặp ngay ánh mắt em mở to, tôi sẳn sàng chờ đón phản ứng của em…Trong ngọn nến linh lung, mắt em sáng hơn bao giờ hết, đôi mắt to tròn, hàng mi không quá dày như để tôi quan sát đôi mắt ấy rõ hơn…Một khoảnh khoắc đó và em nhắm lại, tôi vẫn chăm chú gương mặt ấy, môi không rời môi…từ hai khóe mắt em, từng dòng lệ lăn dài…Tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ xinh ấy.

Hãy thể hiện từng giọt cảm xúc đi em, tâm hồn em vẫn chẳng thể nào khô cằn được, chỉ là em đã quá che dấu nó, ngày hôm nay hãy để anh khơi dậy phần hồn trong em. Dù tình anh chẳng bao la rộng lớn, chỉ là phần nhỏ trái tim của một tâm hồn nghệ sĩ, nhưng cũng xin được dành trọn cho em, bù đắp đi bao thắng ngày âm u trong trái tim lẻ loi, và đêm nay em có anh, anh có em…VÀ TA CÓ NHAU!

– HAPPY BIRTHDAY! Mừng sinh nhật của em!…tôi tặng em lời chúc sau khi trở lại ghế của mình.

Vì có lẽ quá bất ngờ, xảm xúc trong em đang đảo lộn, em không dám nhìn thẳng vào tôi, mắt cuối xuống bàn, tôi bàn tay nắm lại như tìm một điểm tựa để không bị cuốn trôi theo dòng cảm xúc hỗn tạp đấy. Nước mắt ấy vẫn chưa ngừng rơi, từng dòng lệ là minh chứng cho niềm vui ngất ngây, cả sự hạnh phúc trong sâu thẳm.

Lau vội nước mắt cho em, tôi nâng cằm em lên

– Anh….! L nói trong tiếng nghẹn ngào.

Dùng ngón tay đặt lên môi em như để ra hiệu

– Đừng nói gì cả, hãy cảm nhận giây phút này…và rồi nó sẽ qua, sẽ tan biến…em có nghe bản nhạc đang ngân lên?

…một hai ba ta cùng thổi tắt nến, HAPPY BIRTHDAY, HAPPY BIRTHDAY TO YOU…giọng ca quen thuộc của Phan Đình Tùng cất lên.

Chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài hiên, trời gần tạnh mưa, từng đám lá cây rơi lả tả trên đường phố…HÃY CHO TA ĐƯỢC TRÔI VỀ MIỀN VẮNG.

Buổi tiệc sinh nhật thật giản dị, cả món quà tôi trao tặng em cũng giản đơn và ai cũng biết rằng, đấy chưa phải là đoạn cuối của một bữa tiệc sinh nhật vì ngày hôm nay có anh và có em. Dìu em ra bãi đỗ xe, nổ máy và phóng đi như chạy đua cùng thời gian, vượt qua từng con phố và dừng lại trước bến đỗ tình yêu, chẳng ai nói với ai một lời nào, từng động tác book phòng được thực hiện lặng lẽ để chúng tôi nhanh chóng hòa mình vào nhau. Bước vào căn phòng thật ấm áp và sạch sẽ…tắm rửa để gột sạch những dấu vết của đêm mưa, tôi khoan khoái bước ra chiếc ghế salon và bật đại một kênh truyền hình để giải trí trong khi chờ em vòng phòng tắm. Kéo vội điếu thuốc, phả từng vòng tròn vào khoản không và ngắm nhìn nó như một thú vui, đầu tôi suy nghĩ vẫn vơ nhiều chuyện nhưng chẳng rõ ràng là chuyện gì, từng khoảnh khắc ký ức, những ý nghĩ về hiện tại, tương lai. Và tôi nhắm mắt để lặng đi trong giây lát…Chợt rùng mình vì một luồng hơi ấm nóng phả vào sau gáy, mắt vẫn không mở tôi tiếp tục tận hưởng cái cảm giác đê mê ấy…và một chiếc hôn được dành cho tôi…chẳng ai khác ngoài em.

Tôi nhẹ nhàng mở mắt, em đứng đối diện TV, cái góc ngược sáng đó làm cho hình bóng em trở nên tối mù, nét huyền ảo càng được tăng thêm vì căn phòng vốn đã thiếu ánh sáng. Em quấn một chiếc khăn trắng, bên trong vẫn mặc nội y. Ôm chầm lấy em kéo sát vào lòng mình, thật nhẹ nhàng và từ tốn, tôi vuốt ve chiếc cổ trắng ngần, đến đôi vành tai, cái mũi nhỏ xinh, mắt nhắm nghiền, tôi muốn dùng xúc giác và khứu giác để cảm nhận em một cách rõ rệt, chúng tôi vuốt ve nhau, da chạm da, những tiếng thở hỗn hễn bắt đầu vang lên…tôi kéo chiếc khăn tắm ra và vuốt ve cơ thể em vẫn đang che đấu bởi bộ đồ lót…cảm giác vuốt ve qua lớp đồ lót thật tuyệt, hưng phấn chẳng kém lúc đang lõa thể hoàn toàn…Đôi bàn tay thọc sâu vào từng ngõ ngách được che đậy từ thứ quần áo con ấy, mũi tôi hít hà cái hương thơm từ em, tay tôi tìm đến tóc em mà vuốt ve, hít lấy hít để. Lúc này em đã ngồi hoàn toàn lên người tôi, từng cái bấu chặt như đồng tình cho cuộc giao hoan càng làm tôi hưng phấn và rạo rực hơn gấp bội lần. Em dùng hai tay đan vào tay tôi, động tác đè tôi ra như ra hiệu, tôi ngữa cô ra chiếc salon, hai chân dang rộng ra chỉ còn mỗi chiếc quần lót…

Phải nói em làm tình khá tuyệt, khởi động nhẹ nhàng và nhịp điệu tăng dần…môi em tìm môi tôi, lưỡi quyệt chặt vào nhau, vị ngọt đôi môi đúng nghĩa của nó nhờ viên kẹo tôi trao cho em cách đây không lâu, đó là một viên kẹo hương sữa trái cây. Em đặt từng chiếc hôn lên má, lên trán và lên mũi tôi…từng dòng cảm xúc miên man tan chảy toàn cơ thể…Em ngậm lấy tai tôi, chiếc lưỡi nhám rà lên vành tai, ngậm lấy nó, em tiếp tục hà hơi vào và lưỡi xoáy vào trong tai, cái âm thanh chẳng rõ ràng ấy chỉ có thể được gọi là âm thanh của nhục dục. Mông em tì hẳn lên đùi tôi, đôi bàn tay em xoa nắn bầu ngực vạm vỡ, hai tay tôi cũng ôm siết lấy em, vuốt ve đầy âu yếm. Môi và lưỡi em ghé thăm từng centimet da thịt của tôi, nó trượt dần xuống. Em ngậm lấy vú tôi, rà lưỡi và nút từng hồi, đến lúc này tôi không khỏi rên rĩ trong khoái lạc, tôi đón nhận em hoàn toàn. Em cứ trượt dần, trượt dần xuống, nhẹ nhàng giải thoát cho chiếc quần lót của tôi, tôi ưỡn mình hưởng ứng. Lúc này dương vật tôi đã đạt đến trạng thái cương cứng sắp sửa cực đại, nơi đầu khất đã rĩ ra thứ nước nhờn bóng loáng, mắt vẫn nhắm nghiền, tôi xoa đầu em, tay đan vào từng lọn tóc…tôi không giục em làm công việc tiếp theo mà vẫn chờ đợi để đón nhận nó…Hai chân càng dang rộng ra, tôi thả lỏng toàn thân hoàn toàn, tỳ lưng vào chiếc ghế, tôi ngữa cổ ra để cảm nhận sự đê mê.

Em rất biết cách khiêu khích sự hưng phấn, nhẹ nhàng hôn vào đùi, vuốt ve nó và đi từng đường lưỡi, tôi khoan khoái. Chợt em ngậm vào tinh hoàn tôi và mút, cái âm thanh kích dục ấy thật khó diễn tả, môi và lưỡi cứ hoạt động liên tục, chăm sóc cho hai viên ngọc nơi vùng cấm, em liếm từ đôi ngọc chạy dọc lên đỉnh dương vật…Người tôi nóng ran, từng luồng điện chạy dọc từ đầu xuống tận gót chân, tôi mềm người đi. Hai tay em vuốt chạy dọc từ nách xuống đến eo tôi và dừng lại đó, chợt em đặt một nụ hôn nhẹ lên nơi đầu khất, tôi bắt đầu cho cuộc chinh phục này. Môi em tách ra và đón nhận sự cương cứng đó, một cảm giác nóng ấm và trơn tru, cổ họng tôi bắt đầu thốt ra những âm thanh vô nghĩa, thở càng sâu hơn, bầu ngực cũng bắt đầu nóng rang và ửng đỏ lên.

Môi em trượt nhanh dần, lên xuống thật đều đặn, không quá kích thích tôi nhưng cảm giác cứ râm ran thật khiến người ta phải gục ngã. Vục đầu vào nơi vùng cấm ấy, em đang phục tùng tôi, cảm giác cúi xuống và thấy một cô gái đang thổi kèn cho mình thật không thể diễn tả được, hơn nữa đây là người tình, người tôi có tình cảm thực sự. Em thổi kèn không quá điêu luyện để khiến tôi phải đầu hàng nhưng cái cách em làm nó say sưa và tình cảm là điều tôi thích nhất, trong đầu tôi lúc này chỉ còn suy nghĩ đến cõi thiên thai, nơi con người được tự do hưởng thụ nhục dục thể xác.

– Em ơi! Dừng lại đi!

Nâng gương mặt em lên, tôi nhìn em âu yếm và hôn vào trán, cái ánh mắt như biết ơn, tôi thì thầm

– Em thật tuyệt! Cảm ơn em đã đến với anh một cách nồng nhiệt như thế…Em đã sẳn sàng cho các giác quan được đánh thức một lần nữa chưa – Tôi nháy mắt tinh nghịch

Em nở một nụ cười, đôi mắt vẫn còn lim dim trong khoái lạc. Tôi nhấc bổng em, đặt lên chiếc dường

– Ai đã làm cho anh phải khổ sở, anh sẽ trả lại người đó gấp trăm lần – Tôi dùng tay chỉ vào trán em

– Em chẳng sợ! – Cô bé chun mũi và làm vẻ cứng rắn.

Tôi đặt một nụ hôn lên môi em và xoa nắn cái cơ thể mềm mại ấy, tôi tận hưởng từng centimet da của em như một món ngon tuyệt trần. Một tay nhẹ nhàng đoạt đi chiếc áo lót màu hồng nhạt, cùng tông với chiếc áo thun em mặc trước đó, mẫu áo lót em mặc thật đẹp, nó mịn màng như bầu ngực đầy sức sống của em. Giải phóng chiếc quần lót, chúng tôi đã hoàn toàn nguyên thủy trước nhau…Tôi đánh từng cú bằng lưỡi lên lớp da mềm mại ấy, gai ốc nổi hẳn lên…từng cú đánh lưỡi được thực hiện có mục đích, là khi em cong người lên thật cao, tôi đánh lưỡi vào vùng nhạy cảm và toàn thân em đổ sập xuống chiếc giường, thật sự em đang lên thiên đường và rơi xuống địa ngục, một quảng đường dài trên dòng sống tình ái.

– Anh……anh giết em mất! Em sắp chịu không nỗi rồi, miệng em nói ngắt quảng vì tê dại.

Nếu được chết, hãy chết trong hoan lạc, có lẽ là cái chết nhẹ nhõm và phong lưu nhất. Tôi tiếp tục những động tác kích thích em, môi tôi lần về nơi hạt đậu, tôi mút và đánh lưỡi khi thì nhẹ nhàng khi thì mạnh mẽ. Cả người em uốn éo và hai bắp đùi thon kẹp chặt vào đầu tôi

– Ahhh…ahhh… – Em rên lên trong nghẹn ngào

Từng đợt dâm thủy tuôn trào như bất tận, cả hai môi nhỏ đều căng đỏ mọng lên biểu lộ hưng phấn, cả chiếc mu mềm mại kia cũng đang kiêu hãnh dương cao hơn bao giờ hết. Không chần chừ, tôi đưa hẳn chiếc lưỡi vào trong âm hộ em mà xoắn lấy nó, đôi bàn tay không quên nhiệm vụ của mình…Mùi dâm thủy của em nhẹ nhàng, chỉ ngai ngái và không đặc cho lắm, tôi biết đấy là thứ nước đạt tiêu chuẩn mà tôi có thể nếm…Rời cửa mình em, tôi trườn lên nhìn em âu yếm

Hai mắt em nữa khép hờ, em rên rĩ trong khoái lạc

– Anh đưa em đi đâu thế này, lúc thì bay bổng khi thì anh để em lạc lỏng giữa khoảng không vô định…anh ác lắm!

– Xin lỗi em! Anh đền ngay cho em nhé – Tôi cười âu yếm

Tay em nắm chặt lấy tay tôi, môi em mím lại, em gật đầu thẹn thùng.

Tôi luồn bàn tay của mình để kích thích tiếp tục nơi âm hộ, tôi muốn dạo đầu để em cho thật hứng, 2 ngón tay tôi đang thực hiện động tác móc lồn.

Em thở nặng nhọc hơn bao giờ hết,uốn éo cả cơ thể sau mỗi đợt kích thích

– Ah! Em sắp ra rồi, đừng dừng lại…Hai má em lúc này hây hây đỏ và đang hứng tình cực độ.

Đột nhiên tôi rút tay ra và đút ngay dương vật vào nơi em theo tư thế truyền giáo, tôi ngâm nó…Lúc này hoàn toàn đối diện em, vén từng lọn tóc tôi khẽ nói

– Anh thật vui vì đã mang lại cho em những cảm xúc mãnh liệt ấy và anh thích cách em hưởng ứng.

– Vâng! Anh đưa em lên từng cơn hoan lạc, em chịu thua anh rồi, anh đưa em đi tiếp nhé – Em nói trong sự hạnh phúc.

Hôn lên môi em, tôi bắt đầu nhấp, từng cú nhấp nhẹ nhàng để em bắt đầu quen với nó, dâm thủy khá nhiều và mọi thứ thật trơn tru…Tôi thầm cười trong đầu “phụ nữ cũng như xe cộ vậy, thay nhớt thường xuyên chạy mới bốc, Yamalube hay Motul, có là tốt rồi”…

Thúc mạnh đến lút cán, và tôi gồng mình cho dương vật cương cứng cực đại

– Ahhhh! – Em la lên thành tiếng sau động tác vừa rồi của tôi, tôi phải dùng từ la chứ không phải là rên.

Nhưng thật may, đấy là khoái cảm chứ không phải đau đớn thể xác. Tôi hạnh phúc được ngắm nhìn em bay bổng trong cuộc giao hoan, cảm giác muốn cho em thật nhiều và thật nhiều, lật em theo tư thế úp thìa tôi càng nhấp mạnh bạo hơn, đôi tay hứng trọn bầu ngực em mà bóp…nệm giường,chăn và cả gối rối tung lên, tôi cũng chẳng còn quan tâm. Khỏi phải nói, bất cứ người đàn ông nào cũng hứng điên cuồng khi nghe bạn tình của mình rên rĩ trong sung sướng. Một cảm giác làm chủ như cái đặc quyền vốn có của phái mạnh. Cỡi ngựa, vác cày qua núi và cả những tư thế tôi học trong kamasutra, cũng chẳng biết tiếng việt gọi là gì nữa, tôi thoải mái thể hiện…từng tiếng phạch phạch cứ vang lên…cái âm thanh rợn người với những kẻ ngoài cuộc nhưng lại vô cùng phấn khích với kẻ đang ở trong chăn.

Cứ muốn cho em thật nhiều, tôi tập trung cao độ để mang đến cho em sự hưởng thụ trọn vẹn…tôi làm tình mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, khi cơn hứng tình cao độ, người ta chẳng còn phân biệt được đau đớn và sướng rõ ràng nữa…tôi giã như cái máy, tận dụng từng khối cơ bắp để trao cái nhiệt tình cho cô nhân tình bé nhỏ…

Máy lạnh chỉ 18 độ nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi, mồ hôi hòa lẫn cả vào em…mắt em ngây đi vì tê dại, môi em thật xinh, nó đang kêu lên những tiếng kêu khiếm nhã

– Sướng quá anh ơi, em chẳng còn biết phải nói gì nữa – Em trả lời sau khi tôi hỏi han về cảm xúc của em.

Trong ái ân, theo như tôi thấy thì cũng có sự hòa hợp lẫn nhau, như âm đạo của người phụ nữ chia làm 3 loại Nai – Sư Tử – Voi, đàn ông cũng thế…Căn cứ vào kích thước thì tôi chẳng biết mình và em thuộc loại nào nhưng tôi cảm thấy thật hòa hợp, dù mạnh mẽ đến thô bạo hay cái nhẹ nhàng nhu mì, em vẫn cảm thấy thoải mái mà không hề khó chịu. Em là trong số ít người tình hòa hợp với tôi tuyệt vời đến thế, và tôi cũng cảm thấy sung mãn nhất khi làm tình với em. Và cả cách em thể hiện trong lời nói và hành động, bạn cảm thấy bạn là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian, đấy là điều tôi cảm nhận thật sự, cũng vì thế mà tôi yêu em hơn cả.

Tôi định kết thúc trong tư thế doggy, ra hiệu cho em quỳ xuống, lúc này âm hộ đã khóc than thay cho cô chủ bé nhỏ của nó, từng vệt nước chạy dài ướt cả hai đùi, vùng mu của tôi cũng ướt đẩm và em thật sự hứng tình…Cái khe ấy đang co giật, tôi biết em sắp lên đỉnh rồi…Đặt hai tay lên mông em, tôi bắt đầu đi vào nơi chốn ấy…

– Em sắp ra rồi phải không? – Tôi âu yếm hỏi

– Vâng! Sắp…ngất…rồi anh ạ…hưuuuu – Từng chữ lạc lõng.

Tôi nhịp dần và nhanh chóng đến giai đoạn điên cuồng, tay ghì chặc mông em, tôi giã liên hồi, em khụy cả người xuống, hai tay bấu vào tấm trải giường đến nhàu nát…Hai thái dương tôi căng cứng, mắt nhòe đi, tôi hít thở thật sâu, thật sau, cứ như thế tôi mới đủ sinh lực để thực hiện nghĩa vũ và quyền lợi của mình…cảm giác toàn thân căng cứng…một luồng điện chạy dọc từ thái dương đến tận dương vật…tôi biết cơn cực khoái đã đến gần lắm rồi…môi mím lại tôi cố kéo dài cuộc truy hoan. Âm đạo em co bóp mạnh mẽ như chực nuốt chững lấy chiếc gậy, người em co giật và tôi biết mình phải làm gì…cắn chặt răng tôi giã từng cú như trời giáng…hai mắt nhắm nghiền lại…nơi hai viên ngọc căng cứng hết mức, tôi xả hàng loạt tinh binh đang bừng bừng khí thế cho kịp hồi xung trận, ngẫng cổ lên thật cao, toàn bộ cơ bắp cứng lại và đang co bóp….

Cả hai đổ gục xuống, toàn thân như bất lực, tôi đã quá mất sức vì cuộc truy hoan, từng tiếng thở, tiếng rên rõ to từ họng tôi vang lên, tôi thở phì phò như kiệt sức…ôm thật chặt lấy em bằng những sức lực còn lại, để cơn cực khoái lan tỏa trong cả hai, tôi ngậm lấy môi em như muốn níu em lại gần hơn trong cơn mê…L như chợt hôn mê đi và em vẫn bật thành tiếng:

– Em yêu anh…người tình của em!

Tôi ôm em mạnh hơn bao giờ hết và không gian nơi đây bao trùm những gì vốn có của cõi thiên thai…chúng tôi tìm vào nhau trong giấc mộng.

Có ai hay ngoài vũ trụ đang lấp lánh bao vì tinh tú sáng rực rỡ như ganh đua nhau về cái tôi, hiện diện sự bon chen như cái xã hội của loại người…còn nơi đây, gian phòng nhỏ bé…tôi ôm một khối bụi trần…Mộc mạc và chân tình đến ngây lòng.